Đạo Đức Toán học
Viết, là cách giao tiếp giữa linh hồn với một đối tượng trừu tượng tại một chiều kích phi không gian và thời gian. Nghĩa là, khi viết, mình đặt sự giao tiếp của mình lên đây. Và tại một thòi điểm nào đó trong khoảng thời gian nào đó. Có một ai đó đọc những lời lẽ này, và họ kết nối với mình tại thời điểm này, nhưng là họ ở một thời điểm khác.
Về bài toán đạo đức. Con người thường sử dụng đạo đức, bọc trong một lớp ngoài đẹp đẽ, như một loại vũ khí để tấn công kẻ khác. Hầu như dựa trên nền tảng là hơn thua, kẻ thắng là kẻ sở hữu nhiều đạo đức hơn.
Ví dụ, nếu mày mở quán cafe, và biết có một vài thằng ở các nhà gần đó ghét mày (bạn). Mày chỉ đơn giản là giả vờ đạo đức hơn những thằng quanh nhà mày. Bài toán là, mày có được công thức từ sự có trách nhiệm, vì mày có cả quán cafe ở tại chỗ đó, quán của mày là bằng chứng.
Dùng từ ngữ nghe có vẻ công kích và thô thiển như vậy, theo được dạy là không đúng khi muốn truyền tải muốn điều gì đó. Ngôn ngữ dung hòa và dễ chịu hơn có lẽ có tính xác đáng hơn trong việc gây dựng thiện cảm và lòng tin từ người đọc được nó.
Khi có khách tới, hoặc đơn giản chỉ là nói chuyện xung quanh quán, mày giả vờ như thắc mắc, sao những thằng đó không được trách nhiệm như mày. Hay vờ như làm ra vẻ tụi vô đạo đức đó đang ghét mày hay ghen tị với mày. Vậy là mày sẽ có một đám những thằng hùa theo mày để kêu gào, la hét, chủ yếu để đè đầu những kẻ ghét mày xuống. Trong ngữ điệu của những kẻ hùa theo mày sẽ mang sẵn dao giúp mày mà mày không cần làm gì cả. Mày chỉ cần là một thằng đạo đức.
Đây là cách thức để lũ cừu cắn xé lẫn nhau trong khi vẫn đóng vai một con cừu.
Thật ra mà nói, với một con cừu đã mở được một quán cafe tuy không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, thì kẻ công khai ghét nó ắt hẳn không đơn giản chỉ là một con cừu.
Đạo đức, như loại hay được đề cập tới là thứ để kẻ yếu kiềm hãm kẻ mạnh. Kẻ yếu mới đặt ra quy tắc và mong kẻ mạnh đừng giãm đạp lên quy tắc chúng đặt ra. Chúng, thay vì quỳ lạy van xin kẻ mạnh, xin đừng cướp đi của chúng những thứ chúng không thể đạt được. Xin đừng hành hạ chúng vì chúng hèn yếu. Thay vì,... Thì chúng đặt ra bộ, quy tắc đạo đức. Chúng mày phải tuân theo lệnh tao, chúng mày phải công bằng, phải công chính, với vì kẻ mạnh thì quá ít, còn lũ cừu hèn yếu thì lại quá nhiều.
Khi chấp nhận sống theo bầy đàn, thì phải chấp nhận là lũ cừu hèn yếu.
Nhưng vì sao kẻ yếu lại đặt ra quy tắc đạo đức? Vì sao chúng không mạnh?
Vì chúng không tuân theo đạo đức. kẻ yếu không có đạo đức, vì vậy chúng đặt ra đạo đức nhằm kiềm hãm những thứ mà chúng nghĩ là chúng không kiềm hãm được. Kẻ mạnh bởi vì kẻ đó đã vượt qua được những quy tắc đi và vẫn đi tới phía trước. Những con cừu không hiểu vì sao chúng vẫn là những con cừu, chúng đanh đồng tất cả những con cừu còn lại như chúng và không có khái niệm gì về những thứ chúng không thể vượt qua được.
Chúng đặt ra quy tắc vì chúng tin rằng không ai vượt qua được những quy tắc đó. Như cách chúng không vượt qua được. "Không được trộm cắp", "không được thù ghét", "không được gian dối",... chúng nói vậy, vì chúng không vượt qua được. Hoặc chúng đã gần như đạt được, nên chúng đặt ra quy tắc đó để những kẻ đã vượt qua chúng phải lùi bước và nhường lại vị trí phía trước cho chúng. Riêng đoạn này, một đứa trẻ học lớp 6 cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng chắc phải tùy là đứa trẻ lớp 6 nào.
Nói chung, vẫn lại là câu nói đó. Loài người có thói quen gán hàm ý tiêu cực cho những gì chúng không hiểu được. Khi một người, một tồn tại đã đi quá xa khỏi chúng đến mức cách làm hay đơn giản là cách tồn tại của kẻ đó là một dấu chấm hỏi lớn trong cuộc đời chúng, chúng sẽ gán cho kẻ đó là những hình ảnh kinh dị, xấu xa và ghê tởm nhất mà chúng có thể có trong cuộc sống, thay vì những hình ảnh tốt đẹp. Vì hình ảnh tốt đẹp thì chỉ dành cho những kẻ chúng hiểu tại sao và chúng không làm được như kẻ đó, ví dụ như đạo đức.
Dạo này mình còn nghe thêm những tiếng nói trong tâm trí nói là "không phải anh đâu" đôi khi là giọng nam. Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia vào một cuộc đua, thật vô nghĩa làm sao. Xét về khía cạnh tự mãn, tại sao phải đua khi ta đã luôn thắng, công việc chỉ là đi tới và lấy phần thưởng thôi?
Chắc phải giả vờ đua, đang sống thì chắc nên tôn trọng luật của con người, xã hội là một trò chơi mà nếu thấy tụi nó ăn gian quá thì thôi không chơi nữa.
Tới đây lại quay về câu hỏi, vậy có nên chứng minh cho chúng thấy là mình đã thắng, ít nhất là để chúng có một góc nhìn về như thế nào là người thắng? Làm vậy để học như thế nào là từ bi? Trước giờ mình chưa từng làm vậy, vì mình chả thích đám cố tình chơi gian dối với nhau để hòng giành chiến thắng.
Nếu cuộc đua là phụ nữ, là do phụ nữ ngu. Nếu cuộc đua là tiền bạc và tài sản, những thứ đó chưa bao giờ là thứ gì đó đáng để cố gắng giành lấy.
Shen2H x Scorprien: from ashes